Thursday, July 21, 2016

Đẫm nước mắt người mẹ bán xôi và đứa con nuôi ung thư

TTO - Người xưa có câu Mồ côi khổ lắm ai ơi/ Đói cơm không ai biết, lỡ lời không ai phân... Nhưng câu ca dao ấy đã không đúng với câu chuyện chị Điệp và bé Ngọc Nữ trong đời thực ngày nay.
Đẫm nước mắt người mẹ bán xôi và đứa con nuôi ung thư
Chị Điệp ôm con, dồn yêu thương cho con trong những cơn đau liên hồi của Ngọc Nữ - Ảnh: NGỌC DƯƠNG
Trong một lần vào Bệnh viện Ung bướu TP.HCM, tôi nghe mọi người kể râm ran về câu chuyện cảm động về tình mẹ. Một người mẹ đã dệt nên câu chuyện về tình mẹ thấm đẫm nước mắt với đứa con nuôi của mình.
Khi Ngọc Nữ vừa tròn 20 ngày tuổi, em bị bỏ rơi ở bệnh viện. Chị Huỳnh Thị Ngọc Điệp (phường Bình Thủy, TP Cần Thơ) đã đưa em về nuôi nấng và chở che cho em suốt 11 năm qua. Không chỉ nuôi em lớn, người mẹ đặc biệt ấy còn cho Ngọc Nữ một niềm tin về tình mẹ thiêng liêng, ngọt ngào.
Giờ đây, khi căn bệnh ung thư quái ác đang ngày đêm hành hạ thân thể cô bé thì chị Điệp vẫn luôn ôm lấy em, cùng em chiến đấu với bệnh tật. Đứng nhìn hai mẹ con quấn quýt bên nhau, tôi thấy họ chưa một lần bi quan. Trong nụ cười Ngọc Nữ là niềm hạnh phúc có được tình mẹ ấm áp, bao la.
Ngồi bên giường bệnh của con gái, chị Điệp kể cho tôi nghe khoảng thời gian đầy tủi cực 10 năm về trước. "Tôi lấy chồng và có được một đứa con trai. Hai vợ chồng sống ở Cần Thơ, tôi thì bán xôi còn chồng tôi đi làm thuê. Cuộc sống gia đình khó khăn, chồng tôi quyết định lên Sài Gòn tìm việc rồi bỏ tôi theo người khác”.
Từ đó, chị Điệp mặc nhiên trở thành trụ cột gia đình. Hơn chục năm trời qua đi, người mẹ một nắng hai sương tảo tần vẫn đều đặn gánh xôi ra chợ Bến Thủy bán kiếm tiền nuôi con ăn học.
Cuộc sống 2 mẹ con cứ thế trôi đi, cho tới một ngày chị nghe tin có một bé gái bị cha mẹ bỏ rơi khi vừa lọt lòng. Thương đứa bé, chị đã xin bé về nuôi và đặt tên cho bé là Huỳnh Thị Ngọc Nữ, theo họ của chị và dành hết tình yêu thương cho Ngọc Nữ như chính con mình sinh ra.
Thế nhưng sóng gió vẫn không buông tha người phụ nữ đáng thương này. Cách đây 7 tháng, sau một cơn đau khủng khiếp, Ngọc Nữ được đưa vào bệnh viện và phát hiện một khối u ác tính ở trong não. Người mẹ phải mang con lên Sài Gòn để phẫu thuật. Hiện tại Ngọc Nữ đang điều trị tại Bệnh viện Ung bướu TP.HCM.
Đẫm nước mắt người mẹ bán xôi và đứa con nuôi ung thư
Cuộc sống của hai mẹ con quanh quẩn với Bệnh viện Ung bướu, ở đó chị Điệp đã dệt nên câu chuyện về tình mẹ, tình người - Ảnh: NGỌC DƯƠNG
Đẫm nước mắt người mẹ bán xôi và đứa con nuôi ung thư
Sau nhiều lần hóa trị, cơ thể Ngọc Nữ trở nên yếu ớt hơn, mọi sinh hoạt hằng ngày của em đều có chị Điệp gánh vác - Ảnh: NGỌC DƯƠNG
Đẫm nước mắt người mẹ bán xôi và đứa con nuôi ung thư
Khó khăn chồng chất khó khăn nhưng chị Điệp chẳng khi nào cho con thấy điều ấy - Ảnh: NGỌC DƯƠNG
Đẫm nước mắt người mẹ bán xôi và đứa con nuôi ung thư
Chị Điệp đạp xe chở con lên tái khám ở Bệnh viện Ung bướu TP.HCM. Ngọc Nữ háo hức nhìn hết cái này đến cái kia trên đường phố - Ảnh: NGỌC DƯƠNG
Đẫm nước mắt người mẹ bán xôi và đứa con nuôi ung thư
Ngọc Nữ thiếp đi trong cơn đau khi truyền dịch - Ảnh: NGỌC DƯƠNG
Đẫm nước mắt người mẹ bán xôi và đứa con nuôi ung thư
Chị Điệp dìu con tập đi, thời gian này chị cũng chính là đôi chân của con - Ảnh: NGỌC DƯƠNG
Đẫm nước mắt người mẹ bán xôi và đứa con nuôi ung thư
Tình yêu mãnh liệt từ mẹ là sức mạnh cho Ngọc Nữ chiến đấu với căn bệnh quái ác - Ảnh: NGỌC DƯƠNG
Đẫm nước mắt người mẹ bán xôi và đứa con nuôi ung thư
Chị Điệp ôn luyện bài vở cùng con, chị mong Ngọc Nữ không quên kiến thức để tới khi đi học lại có thể theo kịp bạn bè - Ảnh: NGỌC DƯƠNG
Đẫm nước mắt người mẹ bán xôi và đứa con nuôi ung thư
Hai mẹ con nương tựa nhau trong căn phòng nhỏ, vì thường xuyên phải thực hiện hóa trị nên Ngọc Nữ yếu ớt và gầy đi nhiều - Ảnh: NGỌC DƯƠNG
Đẫm nước mắt người mẹ bán xôi và đứa con nuôi ung thư
Mỗi lần nhắc tới bệnh của con, những giọt nước mắt lại lăn dài trên má người mẹ này - Ảnh: NGỌC DƯƠNG
Đẫm nước mắt người mẹ bán xôi và đứa con nuôi ung thư
Khi đã lo cho con an toàn ở bệnh viện, chị Điệp lại tần tảo với xe xôi của mình  - Ảnh: NGỌC DƯƠNG
Chị Huỳnh Thị Ngọc Nữ (10/10, KV 4, phường Bình Thủy, TP. Cần Thơ). Địa chỉ phòng trọ ở TP.HCM – (Số nhà 141, hẻm 280 đường Bùi Hữu Nghĩa, Q. Bình Thạnh, TP.HCM) Phòng 305 tầng 2, khu B, bệnh viện Ung bướu TP.HCM Số điện thoại: 01262 854 573

Ai bánh mì muối ớt kiểu Sài Gòn đê...ê...!

TTO - Xoài lắc, bánh gạo lắc, mì cay 7 cấp độ... chưa qua, nay Sài Gòn lại đang rộ lên bánh mì nướng muối ớt giá 8.000 đồng/ổ chế biến đủ kiểu Sài Gòn, và kiểu nào người Sài Gòn cũng tò mò ăn.
Ai bánh mì muối ớt kiểu Sài Gòn đê...ê...!
Khách hàng chờ mua bánh mì nướng muối ớt trên đường Lê Quang Sung - Ảnh: MINH BẰNG
Con đường Lê Quang Sung (Q.6, TP.HCM) đã trở thành “con đường bánh mì muối ớt”.
Trên con đường chỉ dài chừng vài kilômet, có khoảng chục tiệm bánh mì nướng muối ớt. Đông nhất là tiệm cô Tám. Các chủ tiệm trên đường Lê Quang Sung này đều nói cô Tám là người đầu tiên mở ra tiệm bánh mì nướng muối ớt và tiệm của cô kinh doanh phát đạt cho đến nay.
Từ món ăn của 
người Khmer
Cô Tám đã lặn lội về tận vùng Bảy Núi (An Giang) để học hỏi cách làm món bánh mì nướng muối ớt của đồng bào Khmer rồi về Sài Gòn mở tiệm. Bây giờ, mỗi ngày cô Tám bán ra cả ngàn ổ bánh. Để mua được bánh mì nướng muối ớt của cô Tám, nhiều người phải đứng chờ vì quá đông.
Người nướng bánh, người bỏ vào hộp cho khách, người thối tiền thoăn thoắt mà vẫn phải chờ. Bởi một người đến tiệm không chỉ để mua một hay hai hộp mà mua cả chục hộp về cho cả gia đình. Chị Dung, một khách hàng đứng chờ, vui vẻ nói chị từ Q.7 qua đây để mua về ăn cho biết vì thấy nhiều người đã ăn và khen ngon.
Chị Nga, chủ tiệm bánh mì nướng muối ớt cùng tên, cho biết gia đình chị trước đây cũng làm nghề buôn bán. Tuy nhiên, từ mấy tháng nay, khi phong trào “bánh mì nướng muối ớt” nở rộ tại con đường Lê Quang Sung thì gia đình chị đã chuyển hẳn sang kinh doanh món ăn này.
Cả gia đình bảy tám người từ già tới trẻ, từ lớn tới bé quần quật bên hàng bánh mì từ 8g sáng cho đến tận 10g đêm. Khi được hỏi về thu nhập của gia đình từ ngày chuyển sang buôn bán mặt hàng thực phẩm mới này, chị Nga vui vẻ đáp: “Mỗi ngày bán được trên dưới 500 ổ, có hôm đắt khách thì bán tới cả ngàn ổ, hôm ế thì cũng được 300-400 ổ”.
Sài Gòn rộng cửa
Kể ra mới thấy người Sài Gòn quả rất nhạy bén và sáng tạo, lại còn rất “chịu chơi”. Như những chủ tiệm bánh mì nướng muối ớt trên đường Lê Quang Sung trước đó đều có hàng quán kinh doanh hẳn hoi, nào là bún bò, hủ tiếu..., vậy mà thoáng một chốc cả con đường đã trở thành “phố bánh mì nướng muối ớt” nổi tiếng cả Sài Gòn.
Tiếng lành đồn xa, thấy thực khách ưa chuộng, nhiều hàng quán trên các con đường lân cận như Minh Phụng, Lam Sơn, Hàn Hải Nguyên cũng nhanh chóng cập nhật món bánh mì nướng muối ớt này.
Thậm chí, hiện tại nhiều con đường như Điện Biên Phủ, Tô Hiến Thành, Hoàng Hoa Thám các tiệm bánh mì nướng muối ớt cũng đã “mọc lên như nấm sau mưa”. Ở mỗi nơi, món bánh mì này lại có nhiều biến thể, có nơi còn cho thêm phô mai, chỗ lại cho thêm patê, xúc xích, thịt bằm...
Chị Thu Lài (ngụ Q.Bình Thạnh), “tín đồ” của món bánh mì tân thời này, cho biết: “Lúc món bánh mì này mới ra tôi đã lặn lội từ Bình Thạnh sang tận đại bản doanh bên đường Lê Quang Sung ăn cho biết. Ăn xong một lần thì nghiện đến giờ.
Mặc dù hiện tại khu vực Q.Bình Thạnh, Q.1, Q.3... đã có nhiều nơi bày bán món này nhưng tôi vẫn thấy các hàng bánh mì bên Lê Quang Sung là ngon nhất. Thỉnh thoảng vẫn phải chạy sang đó mua ăn”.
Bên cạnh những tiệm bánh mì bán buôn tấp nập, đầu tư cả máy móc, thiết bị nướng bánh mì không khói, hằng ngày tiêu thụ cả trăm, cả ngàn ổ bánh mì, còn có những quán “cóc ổi mía ghim” cũng bày ra món này theo phong trào để tăng thêm 
thu nhập.
Cứ thế, món bánh mì nướng muối ớt gần gũi, dễ ăn len lỏi dần vào trong từng con đường, từng hàng quán ven đường. Khu vực bờ sông Sài Gòn ở P.Hiệp Bình Chánh (Q.Thủ Đức), những nơi đông sinh viên thuê trọ ở Q.Thủ Đức, Q.7... chiều chiều cũng xuất hiện những bếp than hồng nướng bánh mì muối ớt.
Chủ lò than có thể là một người Sài Gòn thức thời, cũng có khi là một hai cô bé sinh viên chịu thương chịu khó làm thêm kiếm tiền đi học.
Chị Phước, chủ một xe bánh mì, tâm sự: “Tôi bán bánh mì đã gần chục năm, trước giờ là bán bánh mì thịt, patê, xíu mại. Nay thấy người ta chuộng món bánh mì nướng muối ớt này nên cũng đầu tư một bếp than để bán thêm.
Có ngày bán bánh mì muối ớt còn nhiều hơn cả bánh mì thịt. Nói chung, còn phong trào thì còn bán, người ta còn thích ăn thì mình còn bán”. Câu nói của chị Phước khiến chúng tôi phải suy ngẫm. Đô thị Sài Gòn nay đã hơn 300 năm tuổi, đã có biết bao nhiêu món ăn, thức uống cho tới nhiều trào lưu khác du nhập vào đây.
Người dân Sài Gòn là vậy, sẵn sàng tiếp nhận và thay đổi. Câu chuyện về những ổ bánh mì muối ớt cho thấy người Sài Gòn luôn rộng cửa đón lấy món ngon mọi miền.
Cách làm món bánh mì nướng muối ớt vô cùng đơn giản: bánh mì được ép xẹp, quệt muối ớt rồi nướng trên bếp than. Sau đó cắt nhỏ từng miếng bánh, bỏ thêm gia vị như tương ớt, nước xốt phô mai, chà bông, mỡ hành... theo kiểu Sài Gòn để bánh thơm ngon hơn.
Được biết, ở nơi xuất xứ của món ăn này, vùng An Giang, bánh mì muối ớt chỉ đơn giản là quết muối ớt bên ngoài và đem nướng giòn trên bếp than. Khi đổ bộ đến các địa phương khác, món ăn được “nâng cấp” bằng cách bổ sung bơ, nước xốt satế phết bên ngoài. Khi nướng nóng giòn lên thì bánh được ăn kèm với nhiều món nữa như phô mai, chà bông, ruốc tép, mỡ hành, xốt mayonnaise, tương ớt, thậm chí cả xúc xích, patê, thịt bằm tùy mỗi quán.
MINH BẰNG - MAI HOA

    Sunday, July 17, 2016

    La-de Con Cọp - Mời anh nâng ly


    La-de Con Cọp - Mời anh nâng ly
    Quảng cáo của bia Con Cọp trên đường phố Sài Gòn cũ.

    Trước năm 1975, người miền Nam ít khi nói đến từ bia, mà nói là la-de nhưng viết thì là la-ve. Rủ nhau đi làm ít la-de, nhâm nhi la-de, mời anh nâng ly...



    Khúc đường Phạm Ngũ Lão - Bùi Viện bây giờ là phố Tây ba lô, trước năm 1975 vốn là khu ăn nhậu sầm uất, chiều chiều bàn ghế bày ra đầy vỉa hè, khách bình dân hay trung lưu vẫn tạt vào.
    Món nhậu bình dân khoái khẩu của người Sài Gòn lúc đó là uống la-de Con Cọp nhắm với tôm khô củ kiệu (bây giờ thì cả la-de Con Cọp không còn và món tôm khô củ kiệu cũng dần mai một trên bàn nhậu).
    Giống như Honda được gọi cho xe máy, la-de cũng được gọi cho bia nhưng từ đâu mà lại có chữ la-de?
    La-de từ đâu anh tới?
    Giả thuyết thứ nhất cho rằng xuất phát từ cụm từ beer Lager, Lager là một dòng bia nhẹ kiểu Đức, nên người ta nói chệch từ lager thành la-de.
    Giả thuyết thứ hai liên quan đến sự ra đời của hãng bia BGI làm ra bia Con Cọp. Lần ngược thời gian, năm 1875 hãng BGI được thành lập tại Sài Gòn bởi một sĩ quan hàng hải giải ngũ có tên Victor Larue.
    Tên BGI là viết tắt của Brasseries Glacières d’Indochine (hãng bia và nước đá Đông Dương, đến năm 1954 không còn Đông Dương nữa nên chữ “In” đổi lại là Internationales - Quốc tế), lúc đầu chủ yếu làm nước đá, sau mấy năm mới sản xuất bia và nước giải khát.
    Sản phẩm bia Con Cọp bên cạnh hình con cọp trên nhãn, hai bên có hai chữ Pháp là Biere Larue, Larue chính là tên ông chủ hãng, phát âm theo tiếng Việt là la-ruy-ê đọc liền nhau, dân Việt đọc chệch đi thành la-de, rồi lâu dần bỏ luôn chữ bia, gọi la-de thôi và la-de cũng dần trở thành cách hiểu để nói về bia của người miền Nam.
    Tùy mỗi người tin, còn bản thân tôi tin rằng chữ la-de xuất phát từ giả thuyết thứ hai.
    Con Cọp làm trùm
    Ngoài hai loại bia Bière Royale và Bière Hommel (loại nhẹ), hãng BGI sản xuất chính hai loại bia khác nổi tiếng hơn.
    Loại thứ nhất là bia xuất khẩu, gọi là bia 33 Export, cái tên 33 đơn giản là do nó đựng trong chai có dung tích 0,33 lít. Bia này có độ cồn cao hơn nên vị uống đậm hơn.
    Trên nhãn bia ghi chữ bia theo nhiều ngôn ngữ khác nhau: Bière (tiếng Pháp), Beer (tiếng Anh),Bier (tiếng Đức), Bir (tiếng Indonesia), Birra (tiếng Ý)…
    Loại thứ hai phổ biến nhất là bia Con Cọp, đựng trong chai có dung tích 0,66 lít nhưng không hiểu sao ở vỏ chai chỉ ghi dung tích là 0,61 lít.
    Đây là loại bia phổ biến được đông đảo người tiêu dùng đón nhận, từ người lao động bình dân cho đến trí thức hay đại gia, từ nhà hàng đến quán cóc lề đường đều có hình ảnh của bia Con Cọp.
    Binh lính và sĩ quan Việt Nam Cộng hòa cũng rất ưa chuộng bia Con Cọp nhưng giá mua cao, nên Chính phủ đã ký hợp đồng với BGI sản xuất bia với nhãn riêng để bán lại cho quân đội, cảnh sát và viên chức, giá rẻ hơn, gọi là bia Quân Tiếp Vụ.
    Năm 1965, quân Mỹ đổ vào miền Nam, năm 1966 Mỹ xây dựng căn cứ Long Bình làm kho hậu cần khổng lồ phục vụ quân đội.
    Dân Tam Hiệp, Biên Hòa đua nhau mở cửa hàng ăn uống phục vụ nhu cầu lính Mỹ, trong đó có bán bia Con Cọp.
    Họ phát hiện ra lính Mỹ có bia lon riêng do quân đội cung cấp (phát hay bán rẻ gì đó) nhưng lính Mỹ chê, họ nói là chua và nhạt nên không thèm uống, mà đi mua bia Con Cọp uống.
    Điều này đủ thấy khẩu vị của bia Con Cọp cuốn hút ra sao từ ta đến Tây.
    Chiến thắng thuộc về kẻ thừa kế
    Sau năm 1975, BGI bị quốc hữu hóa và hãng mẹ BGI tiếp tục dùng nhãn hiệu này trên toàn thế giới, trong khi đó loại bia tại Việt Nam được Nhà máy bia Sài Gòn (tức BGI cũ) sản xuất ra theo công thức của bia 33 không được mang nhãn hiệu 33 vì đây là nhãn hiệu đã đăng ký toàn cầu, nên đổi là 333, chỉ thêm số 3 vào cho khác đi.
    Đến năm 1991, BGI mới quay lại Việt Nam nhưng không giành lại thời huy hoàng, dù cho những tháng đầu tiên đã khiến bia Sài Gòn không bán nổi một két và sau cùng BGI phải bán lại cho Foster của Úc.
    Lý giải thất bại của BGI, đó là bia Con Cọp đã trở lại với chất lượng kém hơn xưa. Có hai nguyên nhân chưa hề được xác nhận chính thức:
    Thứ nhất, BGI đã sử dụng công nghệ mới hiện đại, ủ men nhanh hơn nên mùi vị khác trước. Trong khi bia Sài Gòn vẫn dùng công nghệ cũ, lạc hậu của BGI trước đây nên vẫn giữ nguyên được chất lượng quen thuộc.
    Thứ hai, lúc đầu BGI rất muốn liên doanh với bia Sài Gòn để sản xuất tại nhà máy cũ ở Sài Gòn nhưng không được, đành phải về Tiền Giang.
    Một bí quyết then chốt trong sản xuất bia Con Cọp trước đây chính là nguồn nước, ở Tiền Giang không có nguồn nước ngầm giống của nhà máy ở Sài Gòn nên chất lượng cũng không bằng.
    Điều này cũng tương tự rượu Bắc Hà nổi tiếng ở Lào Cai, khi người làm rượu ở Bắc Hà đi nơi khác làm rượu, cũng con người đó, công thức đó, nguyên liệu đó nhưng rượu không ngon vì dùng nguồn nước khác…
    Thế nên kẻ thừa kế của bia Con Cọp lại đánh bại được chính chủ. Nhãn hiệu Con Cọp nổi tiếng năm xưa không còn nhưng hương vị của nó vẫn ở lại cùng các “bợm bia”.
    Sự thật về bia Con Cọp Trái Thơm
    Năm 1973, hãng BGI tung ra một nhãn hiệu mới, cũng chai 0,66 lít có hình con cọp nhưng hai bên có vẽ thêm hình ảnh dây leo và một trái tròn tròn khía vuông mà người ta thấy giống như trái thơm, nên người ta gọi là bia Con Cọp Trái Thơm.
    Điểm đặc biệt là bia này bỏ chung với các chai bia Con Cọp khác, cứ một két thì có một chai, có khi có 2-3 chai.
    Thiên hạ đồn đây là loại bia đặc biệt, ngon hơn loại thường nên tặng kèm theo một két để khuyến mãi khách hàng mua sỉ. Thành thử từ đó người ta hay mua cả két bia để được lấy chai "trái thơm", trong bàn nhậu, bậc trưởng thượng, chủ xị… được ưu tiên uống chai này.
    Trong phân chia chất lượng bia của BGI thì bia Con Cọp Trái Thơm đứng đầu, sau đó tới bia Con Cọp thường và đứng chót sổ, bị chê nhiều nhất là bia Quân Tiếp Vụ.
    Sự thực bia Con Cọp Trái Thơm có phải là loại bia ngon nhất?
    TS luật Phan Văn Song, từng là trưởng phòng tiếp thị rồi giám đốc BGI từ năm 1973 đến 1976 tại Việt Nam, đã bác bỏ điều này.
    Ông nói: "Nấu hai loại bia đã tóe phở, hộc xì dầu. BGI đâu có hưỡn nấu ba, bốn loại còn vô chai vô cộ, đổi kíp đổi người. Phức tạp lắm. Nội cách đổi vỏ chai cho hạp với rượu cũng đủ hao tiền. Nhưng cắt nghĩa hổng ai tin".
    Vậy vì sao BGI lại tung ra nhãn bia chai Trái Thơm? Nguyên nhân này cũng được tiết lộ từ người trong cuộc: Năm 1973, BGI muốn thay đổi nhãn bia mới, để đỡ tốn tiền thuê họa sĩ thiết kế ở pháp như mọi khi, ông Song giao cho họa sĩ quảng cáo trong công ty vẽ.
    Cũng là nhãn Con Cọp cũ nhưng vẽ thêm hoa houblons (còn gọi là hốt bố - là loại hoa tạo ra vị đắng của bia), khổ nỗi họa sĩ chưa từng nhìn thấy hoa houblons tươi bao giờ, chỉ thấy hoa khô trong hãng nên từ đó tưởng tượng vẽ ra.
    Cả khâu duyệt cũng trót lọt vì dân marketing ngồi văn phòng có ai biết hoa houblons tươi thế nào.
    Đem qua nhà máy thủy tinh Khánh Hội đặt in trên 100.000 vỏ chai xong mang về nhà máy Chợ Lớn, mấy kỹ sư trong xưởng bia mới cười rần rần vì vẽ sai, thế là thôi không in tiếp nữa. 100.000 chai đã lỡ in sai không lẽ bỏ, thế là số chai này được phân công bỏ chen vào các két bia mỗi két một chai để phân tán ra.
    Từ đâu dẫn đến diễn biến về bia Trái Thơm đặc biệt khiến thiên hạ lùng mua để uống? Cũng từ các Hoa kiều làm công việc phân phối bia của BGI mà ra.
    Người Hoa rất nhanh nhạy với các cơ hội làm ăn, họ chụp lấy sự kiện này để "bỏ nhỏ" với các đại lý: Bia Trái Thơm là loại đặc biệt, mỗi két chỉ có một chai nhưng nếu "nị" lấy hàng nhiều, chịu chi thêm thì "ngộ" sẽ thêm mỗi két vài chai, thậm chí muốn có cả một két toàn Trái Thơm cũng có…
    Quy tắc mỗi két một chai bị phá tan nhưng bộ sậu lãnh đạo ở BGI lờ đi, mặc cho nhóm nhân viên phân phối thao túng.
    Ai đời từ một sai sót kỹ thuật vớ vẩn như vậy lại được biến thành một sự kiện khiến nhãn hàng gây chú ý với người tiêu dùng miễn phí và khiến doanh số bán tăng vọt thì họa có… điên mới đi giải thích, đính chính (!).
    Nói như vậy, không lẽ cả mấy vạn "bợm bia" không phân biệt được bia ngon, bia dở? Thật ra những ai hiểu về tâm lý học và marketing sẽ biết rằng cùng một sản phẩm nhưng nếu cho vào chai lọ, bao bì thật đẹp, bán giá cao… người ta sẽ cảm thấy nó ngon và tốt hơn cũng sản phẩm đó cho vào bao bì xấu hoặc giá rẻ.
    Đó cũng là lý do bia Quân Tiếp Vụ ngày xưa bị chê trong khi nó cũng "y chang" hai loại kia, chẳng qua là đặt sỉ giá rẻ mà thôi.

    Saturday, May 21, 2016

    Sài Gòn xưa: Những năm trước 1930 (p1)


     sai gon nhung nam truoc 1930

    Sài gon năm 1890




    Hai vị tu sĩ tây thuộc dòng Francisco trên đường Catinat (Tự Do).




    Hồ con Rùa năm 1880




    Hotel Majestic 1920




    Đường Trần Hưng Đạo ở Chợ lớn năm 1920




    Đường Quang Trung nằm trên Quận Gò Vấp xưa khoảng năm 1915-1930




    Dinh Toàn quyền Đông Dương (nay là Hội trường Thống Nhất) năm 1882




    Chùa của người Hoa kiều (1890).








    Cảng Sài Gòn 1866




    Bức ảnh được xác định là cổ nhất về Sài Gòn. Ảnh chụp một khu phố vào năm 1860.




    Tàu hỏa ở Sài Gòn




    Đường Trần Hưng Đạo ở Chợ lớn năm 1920




    Đường Quang Trung trên quận Gò Vấp xưa khoảng năm 1915-19306




    Đường Quang Trung nằm trên Quận Gò Vấp xưa khoảng năm 1915-1930







    Đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa năm 1900




    Dinh Toàn quyền (1866)




    Dinh Toàn quyền (1982)




    Dinh Thống Nhất hình ảnh năm 1890





    Chợ Bến Thành những ngày đầu mới hình thành năm 1880



    Cảng Sài Gòn năm 1882







    Khúc này là đường Đồng Khởi chỗ Nhà Thò Đức Bà 1930




    Một cảnh làng quê ngay giữa Sài Gòn (1900)



    Wednesday, April 27, 2016

    'Đất dữ' Sài Gòn ngày ấy – Kỳ 1: Mả Lạng, ám ảnh cái chết trắng

    Con hẻm dẫn vào “mê cung” Mả Lạng
    Con hẻm dẫn vào “mê cung” Mả Lạng



    Sài Gòn luôn có những giai thoại về các 'vùng đất dữ' ám ảnh nhiều người: từ Cầu Muối, đến Mả Lạng, Tôn Đản... 41 năm sau thống nhất những cái tên ấy vẫn còn trong tiềm thức của hàng triệu người Sài Gòn. Nhưng giờ nó đã khác!



    Những năm trước, khu vực này là nghĩa địa, sau này mồ mả được dời đi, người vô gia cư đổ về đây sinh sống, cũng vì vậy mà cái tên Mả Lạng được hình thành và chết tên từ đó.
    “Hồi đó ở đây mả nhiều dữ lắm, người ta dời mả đi rồi cất nhà ở nên kêu bằng Mả Lạng, cái tên đó kéo dài cho tới bây giờ luôn”. Chú Mười (65 tuổi, ngụ đường Bùi Viện, quận 1) cho biết.
    Không ngán ai
    Vì đây là khu vực của người vô gia cư, nghiện ngập sẵn, nghèo túng quẫn trong mấy căn nhà chật chội, tạm bợ nên vào những năm cuối thế kỷ 20, người dân ở khu Mả Lạng nở rộ tệ nạn mua bán cái chết trắng. Là nơi tập trung người vô gia cư, người từ tứ xứ đổ về sinh sống, Mả Lạng nơi được xem khu “tứ giác vàng” giữa trung tâm Sài Gòn nhưng luôn ám ảnh về cái chết trắng. 
    Được bao bọc bởi 4 tuyến đường: Nguyễn Cư Trinh - Nguyễn Trãi - Trần Đình Xu - Cống Quỳnh, đều thuộc quận 1. Khu Mả Lạng ngoằn nghèo với nhiều ngỏ hẻm ra vào như một mê cung trận.
    Thời chuyên án Năm Cam của Bộ Công an, tình hình ma túy tại đây đặc biệt phức tạp, dân quân trực gác liên tục ở ngay đầu mỗi con hẻm, đủ cho thấy mức độ nổi tiếng của nó. Nổi đình đám nhất về tệ nạn buôn bán ma túy là các con hẻm 245 Nguyễn Trãi, 168 Nguyễn Cư Trinh…
    'Đất dữ' Sài Gòn ngày ấy – Kỳ 1: Mả Lạng, ám ảnh cái chết trắng - ảnh 1
    Con hẻm 245 Nguyễn Trãi được xem là con hẻm phức tạp nhất về vấn nạn ma túy vào những năm cuối thế kỷ 20
    Đã ổn định
    Trao đổi vớiThanh Niên, trung tá Ngô Xuân Thọ, Trưởng Công an phường Nguyễn Cư Trinh (quận 1) cho biết: Tình hình an ninh trật tự tại khu Mả Lạng thời gian này khá ổn định. Gần đây không phát hiện vụ buôn bán hay tiêm chích ma túy nào.
    “Khu Mả Lạng vẫn luôn nằm trong tầm kiểm soát của chúng tôi. Các lực lượng tuần tra tại khu vực cũng tăng cường theo dõi để ổn định trật tự và duy trì an ninh khu vực”, trung tá Thọ khẳng định. (Vũ Phượng – Trác Rin)
    Những con hẻm sâu hun hút, lại ngoằn ngèo nhiều lối ra, nên khi có người lạ mặt xuất hiện, các đối tượng bán ma túy đều dễ dàng nhận biết. Có khi chỉ cần đề cao cảnh giác, cũng có khi họ cho “người lạ mặt” ăn một trận đòn đủ no.
    “Khu Mả Lạng thì khỏi nói luôn, tao có quen thân với 4 ông trong đó. Cũng toàn là người có tiền án, tiền sự cả. Hồi xưa, dân trong đó bán ma túy nên họ sợ gì đâu, ai lạ mặt vào là họ đánh bán sống bỏ chết luôn”, chú Hổ (56 tuổi, người quen với những câu chuyện về Mả Lạng) kể.
    Trong ký ức của đám trẻ con lít nhít sống ở Mả Lạng ngày ấy, những “câu thơ bất hủ" về cuộc sống quá nghèo và túng quẫn do cha mẹ dạy cho dường như đã muốn làm hư con người.
    Cô Đào (56 tuổi, quê gốc ở Đà Nẵng, sống trong khu Mả Lạng đã mấy chục năm) đọc lầu lầu: Con ơi nhớ lấy câu này/Một đêm ăn cắp, bằng ba năm làm
    Cô Đào nói, thời bao cấp làm lụng mãi mà cùng lắm chỉ có được vài cắc, đói khổ nên từ khi còn nhỏ, mọi đứa trẻ ở đây đều có sẵn tư tưởng sẽ… trộm cắp, buôn bán ma túy là nghề kiếm sống. Cũng vì thế, cô Đào đã trở thành gái giang hồ tự bao giờ, phải từng vào tù – ra tội…
    'Đất dữ' Sài Gòn ngày ấy – Kỳ 1: Mả Lạng, ám ảnh cái chết trắng - ảnh 2
    Mỗi đêm, dân sống trong khu Mả Lạng thường tụ tập để rót tai nhau về những câu chuyện giang hồ và những cái chết quá bình thường nơi đây
    Những người ra đi dễ dàng
    Nhiều ngày tìm hiểu và làm quen với những tay “anh, chị” sống trong khu Mả Lạng mới biết, mỗi tối, họ thường tụ tập để rót vài tai nhau về những câu chuyện giai thoại giang hồ. Thế nhưng chủ đề chính đa phần vẫn là sự ra đi của một ai đó trong xóm do căn bệnh Sida tàn phá.
    Ở Mả Lạng chuyện chết bờ, chết bụi hay chết trẻ đã quá bình thường. Có người nằm chết ngay bên bờ kênh đại lộ Đông Tây, có người thì chết khi chỉ mới ba mươi mấy tuổi.
    Dân ở đây sống gắn kết, hễ “đụng chuyện” là có khi cả nhóm kéo ra sẵn sàng tương trợ nhau. Trong đó “Ba Cu” được xem là tay anh chị có số má nhất, kế đến phải kể đến “Cường Xiếc”.
    “Hôm bữa đang nhậu thằng Huy hồng kông nó hát bài 5 anh em trên một chiếc xe tăng, anh Ba Cu xỉn nên tưởng nó kêu đám anh em Mả Lạng chơi dơ. Thế là ổng vác cây kiếm nhật, dài chừng này này (gần bằng một sải tay – NV) đòi chém thằng nó. Khi đó không một đứa em nào dám can hết,…”. Đen (34 tuổi), một cô gái sống trong khu Mả Lạng kể và cho biết: “Nói vậy thôi chứ chị với ổng cũng như anh em, chơi với nhau mười mấy năm rồi. Cuối cùng ổng nghe lời chị, vào nhà ngủ để mai tỉnh rượu rồi lúc ấy muốn chém, muốn giết gì cũng chẳng sao”.
    'Đất dữ' Sài Gòn ngày ấy – Kỳ 1: Mả Lạng, ám ảnh cái chết trắng - ảnh 3
    Giờ đây, ánh sáng đã dần đến với “chợ trời ma túy” ngày nào
    Giờ đây Mả Lạng đã yên bình hơn, những căn liều dựng tạm bợ được thay thế bằng những căn nhà kiên cố. Những đợt trấn áp liên tục của cơ quan chức năng trong suốt nhiều năm qua đã giúp cho tình hình ở Mả Lạng "hiền lành" hơn.
    Số người buôn ma túy phần bị bắt, phần bị nghiện ngập, sida nên chết dần chết mòn. Tệ nạn giảm hẳn sau nhiều năm truy quét của công an khiến người dân yên tâm và an bình hơn. Còn việc để triệt tiêu hẳn tệ nạn "cái chết trắng" ở Mả Lạng thì còn phải tiếp tục trông cậy vào các cơ quan chức năng.  
    Tr. R 
    Ảnh: Tr. R
    Nhắc đến giang hồ Sài Gòn, chắc hẳn nhiều người sẽ nghĩ ngay đến Quận 4. Đây là cái nôi của nhiều tay “anh, chị” khét tiếng, trong đó có ông trùm một thời Năm Cam.
    (Còn tiếp)